Mục lục bài viết
Nhân Chi Sơ Tính Bản Thiện Là Gì
Nhân chi sơ tính bản thiện được định nghĩa là bản chất đức tính tự nhiên và đạo đức của con người. Đây là khả năng và ý chí Đạo đức bẩm sinh của mỗi người, cho phép họ nhận diện và lựa chọn hành động đúng đắn và đạo lý.
Theo triết học Đạo giáo, nhân chi sơ tính bản thiện là sự linh thiêng và thiên đức tồn tại trong tâm cốt của mỗi con người. Đây là nguyên tắc cơ bản của Đạo giáo, khẳng định rằng mỗi người đều có khả năng và trách nhiệm tuân thủ đạo lý và đạo đức, để xây dựng một xã hội tốt đẹp và hòa bình.
Nhân chi sơ tính bản thiện không chỉ liên quan đến hành động đúng đắn và đạo đức của con người, mà còn bao gồm khối kiến thức đạo đức, ý thức và tư duy đạo lý, lòng nhân hậu và biết ơn, lòng chung thủy và lòng trắc ẩn.
Tuy nhiên, do tác động của môi trường và xã hội, nhân chi sơ tính bản thiện có thể bị ảnh hưởng và suy yếu. Việc nuôi dưỡng và phát triển nhân chi sơ tính bản thiện là một quá trình liên tục và phức tạp, đòi hỏi sự tự chủ, tự giác và tu dưỡng đạo đức của từng người.
Nhân Chi Sơ Tính Bản Thiện Là Gì? Ý Nghĩa Của Học Thuyết Đối Với Đời Sau | TU THÂN
Nhân Chi Sơ Tính Bản Thiện là gì?
“Nhân chi sơ, tính bản thiện” là tư tưởng của Khổng Tử, được Mạnh Tử – học trò truyền đạt lại cho các thế hệ sau. Đạo lý này hoàn toàn trái ngược với câu nói “Nhân chi sơ, tính bổn ác” của Tuân Tử. Vậy nên hiểu ý nghĩa câu nói này như thế nào? Cùng ThuThuatPhanMem tìm hiểu thông qua bài viết dưới đây.
Nhân chi sơ, tính bản thiện là gì?
Con người vốn dĩ là những cá thể mang bản tính lương thiện và hiền lành. Thế nhưng, trải qua thời gian phát triển, do ảnh hưởng từ gia đình, xã hội, tính tình vì thế mà trở nên thay đổi, tính ác vì thế cũng bộc phát. Để có thể giữ được bản tính thiện lương, ngăn chặn tính dữ phát triển cần phải giáo dục, giữ gìn và rèn luyện đời sống lành mạnh vì thế vai trò của người thầy và các bậc cha mẹ là vô cùng quan trọng và cần thiết.
Nên hiểu nhân chi sơ, tính bản thiện thế nào cho đúng?
Theo quan điểm của Mạnh Tử, nhân ở đây được dùng vào trong chính trị. Ông cho rằng “Một đất nước muốn phát triển, phải lấy dân làm trọng, sau đó là xã tắc rồi mới đến vua”. Để có thể làm vua, phải được nhân dân bảo vệ, do đó phải lấy dân làm gốc, chăm no đến đời sống vật chất tinh thần của nhân dân là việc làm hàng đầu. Nhân dân có no đủ, có an cư lạc nghiệp thì mới có thể hướng họ tiếp thu giáo dục Nho gia, từ đó hiểu được lễ nghi đạo đức và chung sống hòa hợp. Nếu không được lòng dân, tự khắc sẽ dẫn đến bất mãn mà đứng lên lật đổ nhà vua.
Bên cạnh đó, ông muốn dùng câu nói trên để chỉ ra tính bản thiện của con người. Ông cho rằng con người từ sinh ra bản tính vốn thiện lương, có lòng trắc ẩn, biết xấu hổ, biết kính trọng và biết thị phi, khi lớn lên trở thành người tốt hay xấu đều phụ thuộc vào người dạy dỗ. Vì thế, người dạy thuyết Nho gia thì phải có đức, yêu người, hướng thiện, không được theo ác.
Đặc điểm thứ ba trong quan điểm của ông, chính ở chữ “sơ”, sơ ở đây không có nghĩa là trẻ sơ sinh, sơ ở đây là sơ khai, là bản nguyên của con người. Những gì vẫn còn ở mức “sơ” cũng đều hoàn hảo.
Như vậy, con người khi sinh ra vốn lương thiện, thế nhưng lương tâm của mỗi con người không phải sinh ra đã sẵn có, mà do bồi dưỡng, giáo dục làm nên. Con người khác con vật, khác các loài cầm thú bởi lẽ, con người có đạo đức, tình cảm giữa con người với con người, con người với thiên nhiên loài vật khác do đó cần mở rộng sự đồng cảm trong mỗi con người.
Hy vọng sau khi đọc xong bài viết này, các bạn sẽ hiểu hơn ý nghĩa của câu “Nhân chi sơ tính bản thiện”, cố gắng nỗ lực để trở thành một người thiện lương, ngăn chặn những cái xấu bộc phát.